Sơ Vãn nhớ tới tối hôm qua, khi đó cô mê màng, ôm anh không thả, khen anh lớn nhất trên đời này, hình như còn nói là rất thích?
Đúng là anh có vốn, thể chất lại tốt, cô rất hưởng thụ.
Cô lập tức cười nói: “Chú bảy, anh vẫn không nhớ sao, em đã nói rồi, lời nói ở loại tình huống đó làm sao có thể chắc chắn được.”
Đôi mắt đen của Lục Thủ Nghiễm yên tĩnh nhìn cô: “Sơ Vãn, em đang coi anh thành cái gì vậy?”
Sơ Vãn liền giơ tay lên, mơn trớn đôi môi mỏng mà sắc bén của anh, nói: “Anh nghĩ là cái gì thì là cái đó, nguyện ý làm chú bảy thì làm chú bảy, nguyện ý làm bạn giường thì là bạn giường, nếu bản lĩnh hơn nữa thì có thể làm ba của con em, nhưng chúng ta phải đồng ý, anh không thuộc về em, em cũng không thuộc về anh, còn về những chuyện khác thì cũng đừng nói, chuyện của hai chúng ta vốn là chuyện lén lén lút lút, nếu cứ tiếp tục nói về những chuyện này thì sẽ rất mệt mỏi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây