Lục Thủ Nghiễm nhìn đứa cháu gái này, giọng nói rất nhạt: “Kiến Nhiễm, lời cháu nói thật vô nghĩa, dùng ngôn ngữ công kích vợ của chú, cháu muốn chú nghĩ gì về cháu? Cháu nói cô ấy như vậy, chính là đang nói chú, nếu như cháu cảm thấy mình không sai thì ra ngoài cho chú, về sau đừng gọi chú là chú bảy, chú cũng sẽ không còn đứa cháu gái này.”
Lục Kiến Nhiễm nghe thấy lời này thì nghẹn lại, không dám tin nhìn Lục Thủ Nghiễm.
Môi cô ta hơi run rẩy, cuối cùng hỏi: “Chú bảy, chú, chú cứ thích cô ta như vậy sao? Chú cứ hướng về cô ta như vậy mà không nhận người thân sao!”
Lục Thủ Nghiễm: “Kiến Nhiễm, có một việc chú không muốn nói, nhưng hôm nay cháu lại nhắc tới, chú sẽ nói cho cháu nghe.”
Lục Kiến Nhiễm giương mắt, mờ mịt nhìn Lục Thủ Nghiễm: “Chuyện, chuyện gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây