Mặc dù Sơ Vãn là người coi trọng chuyện cũ, nhưng mà hiện tại tài sản của cô đã khác đi, nói trắng ra là lúc này Sơ Vãn tới nhà cô ấy, sau khi Sơ Vãn rời đi thì chắc chắn sẽ có rất nhiều hàng xóm tò mò đến hỏi, dù sao Sơ Vãn đã là người nổi tiếng.
Cho nên Hồ Huệ Vân biết rõ hơn ai khác, cô và Sơ Vãn có một tình bạn cùng chung hoạn nạn trong quá khứ, loại tình bạn này rất đáng quý nhưng cũng rất yếu ớt.
Nếu như cô ấy mở miệng nhờ Sơ Vãn cái gì thì tất nhiên Sơ Vãn sẽ đáp ứng, nhưng làm như vậy chẳng khác nào làm tiêu hao tình cảm bấy nhiêu năm, tiêu hao vài lần thì sẽ không còn gì.
Bây giờ cô ấy tìm Sơ Vãn hỏi cái cái kia cũng phải nghĩ mất rất lâu, cô ấy không làm việc ở trong lĩnh vực cho nên cũng không biết bán với giá nào thì hợp lý, sợ bị lừa.
Sơ Vãn nghe lời này thì biết Hồ Huệ Vân khó xử, cũng nói: “Bây giờ em có rất nhiều việc, bình thường không thể nào đến xưởng lưu ly, không biết tình huống của tranh ảnh lúc này như thế nào, nhưng mà em biết có mấy nhà mua bán tranh ở xưởng lưu ly, bên kia có mấy nhà làm ăn thật thà, em cũng quen biết, sau này em sẽ gọi điện thoại đến rồi gửi số điện thoại của họ cho chị, chị có thể đến bàn bạc với chủ tiệm, cứ nói là em giới thiệu, nhờ anh ta đi tìm khách hàng cho chị, chị sẽ không bị tính phí hoa hồng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây