Quan Sưởng nhíu mày, nhìn chằm chằm Sơ Vãn: “Đến cùng thì cô là ai, có phải là cô đã gặp tôi từ lúc trước đúng không?”
Sơ Vãn nói: “Thuở thiếu thời tôi đã bị ông cố nội đuổi ra khỏi nhà, du lãng tứ phương, lúc kia tôi còn rất nhỏ, vẫn luôn cải trang thành nam.”
Quan Sưởng nghe thấy lời này thì bắt đầu nghi ngờ, ngay sau đó đôi mắt của anh ta hỗn loạn, anh ta nhanh chóng nhăn mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Sơ Vãn, cuối cùng nói: “Cô…”
Sơ Vãn im lặng nhìn anh ta.
Quan Sưởng nhìn chằm chằm Sơ Vãn, có chút hoảng hốt, qua rất lâu, anh ta mới giống như Phật bay qua thiên sơn vạn thủy, dùng giọng nói kiệt sức: “Hóa ra là cô.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây