Phúc Yến Thanh nghe vậy thì cũng không tức giận, chậm rãi hút thuốc, nhẹ nhàng nhả khói: “Cái đứa nhỏ này, dù tuổi còn nhỏ nhưng mà khí thế lại không nhỏ.”
Sơ Vãn đi tới một bên, tự ý ngồi ở chiếc ghế dựa bốn chân làm bằng gỗ lim ở bên cạnh, sau đó mới hỏi: “Hạc Hề đâu?”
Phúc Yến Thanh nghiêng đầu, buồn bực nhìn cô: “Không có quy tắc gì cả, không phải nên gọi là chú họ sao?”
Sơ Vãn: “Tôi thích gọi là gì thì tôi gọi, ông quản lí được sao?”
Phúc Yến Thanh: “Cháu có chút ý thức làm tù binh nào không vậy?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây