Vẻ mặt của Sơ Vãn ngưng lại, cô im lặng nhìn anh một lúc, xác nhận anh không phải đang nói đùa với cô.
Anh rất chân thành muốn tặng món đồ tốt này cho cô.
Sơ Vãn nghiêm nghị nói: "Chú bảy, đó là món quà cảm ơn mà ông cụ Dịch tặng cho chú, là chú tự mình chọn."
Lục Thủ Nghiễm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quá mức nghiêm túc của cô: "Chọn bừa một cái thôi, chú cũng không muốn giữ nó, chú nghĩ cháu cầm sẽ có ích."
Sơ Vãn càng lúc càng nghiêm túc: "Gặp nhau là duyên. Giữa người và vật đều có duyên. Đã là định mệnh đến rồi thì đừng có đưa đẩy. Nếu cháu nhận thì cũng vô dụng. Cháu nghĩ cứ để chú bảy giữ là hợp lý nhất ạ."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây