Nhìn lại ngày xưa, cô đã từng bôn ba trong đêm đông hiu quạnh mà lại có nhà không thể về, cô đã từng nghe tiếng gió mưa bên ngoài nhưng cũng không dám vươn bàn tay khát vọng của mình ra, cũng đã từng cô đơn trong đêm tối nhìn từng dấu vết mất đi sinh mạng của ông già kia.
Nhưng rốt cuộc cô cũng đủ may mắn có được hạnh phúc mà cô chưa bao giờ mong ước và cuối cùng cũng hoàn thành sứ mệnh lớn nhất trong cuộc đời mình.
Vì thế hôm nay, quỳ gối trước mộ ông cố, trong cơn mưa xuân rơi dày, cuối cùng cô cũng có thể nói: Vãn Vãn đã trở về.
Anh ấy cũng đã trở về.
Thật ra Sơ Vãn không muốn rời đi, cô muốn mang theo Đao Hạc Hề đi ngắm thôn Vĩnh Lăng nhiều hơn, cũng ngắm nhìn nơi cô sống từ bé nhiều hơn một chút, nhưng mà rốt cuộc thời gian cấp bách.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây