Đao Hạc Hề không gõ nữa, chậm rãi nói: “Chắc hẳn là ông ba Tống có thể nghe được rồi đúng không.”
Ánh mắt của ông ba Tống hoảng hốt nhìn hai món đồ bằng ngọc đang đung đưa kia, trong tai của ông ta vẫn còn tiếng vang vừa rồi đọng lại, đó là hai loại âm thanh hoàn toàn khác biệt.
Ông ta biết âm thanh réo rắt kéo dài kia mới là ngọc, còn loại kia chắc chắn không phải.
Không quan tâm đến việc Đao Hạc Hề gõ ngọc như thế nào, nhưng mà vì đây đều là ngọc cho nên chắc chắn bọn chúng đều có chung một tính chất, mãi mãi không thể hạ thấp.
Khi nó phát ra tiếng vang kia, nó đã không còn là ngọc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây