Ở bên cạnh, ông ba Tống nghe xong thì lập tức cười: “Đúng là tiên sinh Đao sảng khoái, đúng là không còn gì phải nói về món đồ này cả, không tìm ra chi tiết giả, nếu như tiên sinh Đao không nhìn ra điểm bất thường nào thì chắc hẳn nó là đồ thật.”
Đao Hạc Hề nhìn ông ba Tống, hời hợt mở miệng nói: “Nhưng mà tôi biết đây cũng không phải ngọc.”
Tiếng nói của anh ta lạnh lùng, lúc nói ra lời này thì nụ cười trên mặt của ông ba Tống lập tức đóng băng.
Sau đó khóe miệng ông ta giật giật, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Đao Hạc Hề.
Thật ra Nhiếp Nam Khuê đã dự liệu đến chuyện này, Đao Hạc Hề là người nào chứ, cho dù là món đồ ngọc nào đi nữa thì anh ta chỉ cần quét mắt nhìn qua một cái là biết rõ lai lịch, bây giờ, anh ta lại xem tận mười mấy phút.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây