Mọi người thấy Nhiếp lão đầu như thế, cũng tỏ vẻ khó hiểu, đều tới tấp tiến lại gần xem.
Bọn họ thấy vật đó là một con dấu dương chi ngọc Phương Hòa Điền, toàn thân là vân hạt lựu khắc ngầm, nút dấu có điêu khắc thụy thú, tay nghề điêu khắc tinh tế sống động, phần đỉnh giữ lại lớp vàng vẩy, tất nhiên chất lượng ngọc đó là cực tốt, màu mỡ bình thường.
Nhưng dễ nhận thấy, cho dù như vậy, một con dấu như thế cũng không đến nỗi khiến Nhiếp lão đầu kích động tới mức này.
Nhiếp Nam Khuê nhìn chằm chằm con dấu kia, chẳng mấy chốc thì đã nhận ra: “Con dấu này…”
Nhiếp lão đầu vuốt ve vân hạt lựu tinh tế cổ xưa trên con dấu, thở dài một tiếng: “Đây là con dấu của ông cố nội con! Năm xưa sau khi Tây An vây thành, xác người chết trải đầy khắp nơi, tan hoang xơ xác, ông cố nội của con dẫn theo cả nhà gấp rút chạy sang Bắc Kinh, khi đó ba mới bảy tuổi thì đã đi theo ông cố nội của con một mạch tiến về phía trước, hình như con dấu này chính là làm mất vào lúc đó, đến Bắc Kinh rồi, ông cố nội của con còn từng cố tình tìm kiếm, nói vật này là được tặng bởi một người bạn, cứ bị mất như vậy đáng tiếc quá!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây