Sơ Vãn trong miệng phát ra âm thanh “ A a a”, mơ hồ nói: “Không phải nói ban đêm còn muốn ra ngoài ăn một chút gì sao?”
Lục Thủ Nghiễm bình tĩnh mắt nhìn thấy cô, con ngươi cô bao phủ bởi một lớp sương mù, t mái tóc đen có chút ẩm ướt rủ xuống bờ vai hơi gầy, nhìn quả thực mềm mại mà tinh tế, giống như một món điểm tâm ngon miệng, không cần nếm thử đều có thể biết là ngọt ngào mềm mại như thế nào.
Yết hầu anh căng lên, cúi đầu xuống, hôn nhẹ gò má ửng hồng của cô, thấp giọng nói: “Vãn Vãn đã vất vả rồi, không phải nói anh phải chăm sóc thật tốt cho em sao?”
Sơ Vãn thật sự cũng rất muốn, nhưng lại nghĩ đến buổi tối muốn cùng Đao Hạc Hề ra ngoài ăn cơm, ngay trong cuộc đấu tranh rối ren này, nụ hôn của Lục Thủ Nghiễm đã trượt.
Sơ Vãn có chút chịu không được, run rẩy duỗi cánh tay ra, bất lực bám lấy bờ vai mạnh mẽ của anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây