“Cô con gái nhỏ của anh ta chơi đùa nhảy nhót giữa khu rừng, giống như một tinh linh xinh đẹp màu xanh nhạt giáng xuống hạ giới, anh ta nhìn con gái mình, cảm thấy dường như mình nhìn thấy màu sắc của bầu trời sau cơn mưa, đó chính là màu sắc trong giấc mơ của hoàng đế.”
Thật ra trong ghi chép của cái đĩa sứ không có gì liên quan tới cô con gái nhỏ của người thợ thủ công cả, nhưng cô biết người phương Tây thích nghe cái gì, câu chuyện này vốn dĩ giống với những câu chuyện cổ tích người phương Tây thích, bây giờ thêm một cô con gái của người thợ thủ công, càng có thêm khí chất truyện cổ tích Bắc Âu.
Quả nhiên mọi người nghe xong đều mê mẩn, thậm chí ngay cả người nổi tiếng về máy tính mới kia cũng tò mò hỏi: “Sau đó thì sao?”
Sơ Vãn nói: “Cuối cùng người thợ thủ công này cũng tạo ra màu sắc trong giấc mơ của hoàng đế, anh ta dâng đồ sứ ra trước mặt hoàng đế, hoàng đế nhìn thấy món đồ sứ ngay lập tức rơi lệ. Ông ấy chảy nước mắt, dùng tay vuốt ve lấy món đồ sứ, nhưng không thể nói ra một câu nào, chẳng qua là giơ tay lên, chỉ về phía bầu trời xa xôi.”
Cô nhìn chiếc cái đĩa sứ rửa bút đó mang phong cách cổ xưa nhẹ nhàng và đơn giản ở trên bàn, nói: “Món đồ sứ ở trước mắt này, chính là sứ Nhữ Diêu, cũng chính là màu sắc trong giấc mơ của vị hoàng đế kia, loại màu sắc này, ở Trung Quốc, gọi là màu xanh da trời.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây