Thấy cô buồn chán vùi trong chăn, anh không nhịn được cười, đặt cặp sách xuống quay lại giúp cô đắp chăn, dỗ dành cô: “Mộng Cẩm, Hi Đồng đã đi nhà trẻ rồi, em ở nhà muốn ngủ thì ngủ nhiều thêm một chút..”
Sơ Vãn vừa mới tỉnh lại, đầu óc choáng váng, cũng không muốn nói gì, chỉ gật đầu.
Lục Thủ Nghiễm thấy cô vùi trong chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc gật đầu giống như chim cút, trông rất buồn cười, nhịn không được vuốt tóc giúp cô: “Nhưng cũng đừng ngủ lâu quá, buổi sáng không ăn cơm không tốt cho sức khỏe, dễ bị hạ đường huyết.”
Sơ Vãn vẫn không muốn nói chuyện, chớp mắt, gật đầu.
Lục Thủ Nghiễm: “Trong nồi hâm cơm, dậy ăn chút cháo, trưa bảo thím Hoàng hầm canh cá.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây