Lúc này, Lục Thủ Nghiễm đã trở lại, cửa xe mở ra, gió lạnh mùa đông ào ào ùa vào trong xe, Lục Thủ Nghiễm lập tức lên xe, đóng cửa, sau đó ôm lấy Mộng Cẩm, ôm cô bé vào trong lòng mình.
Dù sao thì anh cũng mới ra ngoài một chuyến, trên người lạnh lẽo, khuôn mặt cương nghị toát ra khí lạnh thấu xương, chọc cho Mộng Cẩm không chiều ý, kháng nghị dùng cánh tay béo mập đẩy anh ra: “Ba lạnh…”
Sơ Vãn thấy Lục Thủ Nghiễm bị ghét bỏ, nhịn không được mà cười rộ lên: “Con gái anh chê anh lạnh kìa.”
Lục Thủ Nghiễm ôm Mộng Cẩm, trấn an: “Mộng Cẩm ngoan, lát nữa sẽ ấm.”
Mộng Cẩm vẫn bĩu môi như cũ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây