Một năm sống ở nước ngoài, cô làm gì cũng phải lái xe đi, về nước rồi còn chưa thích ứng được với thời tiết lạnh cóng, đón gió đạp xe đạp, tuy rằng Lục Thủ Nghiễm có xe công và tài xế riêng, nhưng cô không muốn cứ dùng mãi xe công của anh làm việc tư, cho nên mấy nay cô bàn bạc với Lục Thủ Nghiễm về chuyện nên mua ngay một chiếc xe.
Nhưng việc mua xe hạn chế số lượng, cũng phải chờ để lấy xe, cũng không dễ như thế, chỉ đành phải chờ.
Hiển nhiên, Mạnh Hương Duyệt rất kinh ngạc về chuyện cô ngồi xe taxi, đoán chừng cô ta cảm thấy cô quá phô trương lãng phí, hay nói cách khác là làm màu, nhưng cô cũng lười giải thích, chỉ thuận miệng giải thích một câu như vậy.
Mạnh Hương Duyệt nghe xong, cười mỉa, nói: “Thím bảy có khác, bây giờ chú bảy thăng chức, chức vụ cao, đơn vị sắp xếp cho xe con và tài xế riêng, số thím tốt, ngồi quen xe con, cho nên mới không chịu nổi nỗi khổ đạp xe đạp, người với người quả thực có khác.”
Sơ Vãn nghe được, rất tán đồng: “Đúng vậy, cách nghĩ giữa người với người là khác nhau, tôi thích ngồi xe taxi, đợi có dịp còn tính mua một chiếc xe riêng, tự mình lái.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây