Duy chỉ mỗi Tôn Nhất Gia, sau khi tới thì nhìn quanh một vòng, đắc ý dào dạt rời đi.
Theo như những gì Sơ Vãn nghe kể, sau khi Tôn Nhất Gia rời đi thì bắt đầu khoe khoang với người khác: “Đừng thấy cô chủ Sơ rất khôn khéo, trong chuyện làm ăn, cô ấy không giỏi lắm đâu, tôi với cô ấy cùng mua một lô hàng, xem cô ấy toàn chọn món gì đi, bây giờ bày đồ ra bán, lại còn nằm đối diện cửa tiệm của chúng tôi, ông nói xem cô ấy bán làm sao được? Chi ra một khoản tiền lớn để bày tiệm, còn cố tình mời riêng một chưởng quầy, cứ chờ lỗ nặng đi!”
Đối với việc này, giám đốc Tiền và Dương Thụy Thường hai mặt nhìn nhau, nhãn lực của bọn họ không tệ, nhìn qua đống hàng của Tôn Nhất Gia, nom có vẻ còn kém hơn hàng Sơ Vãn bày ra một ít.
Giám đốc Tiền cười ha hả, lắc đầu nói: “Thôi, thôi, chúng ta không cần để ý tới ông ấy, chuẩn bị nhanh chóng khai trương là được.”
Trong khoảng thời gian này, Sơ Vãn thường hay ghé về nhà cũ, năm nay ông cụ Lục đại thọ 80, lúc cô về cũng muốn góp ít sức lực, nhưng cũng may là người trong nhà nhiều, rất hiếm khi cần dùng tới cô, cùng lắm thì cô chi tiền là được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây