Sơ Vãn: “Đúng thật là trong tay có ít hàng trữ, nhưng thứ tốt thì không nỡ lấy ra, cứ từ từ rồi đem ra sau, bây giờ trong tiệm cứ bày trước một ít đồ sứ.”
Tôn Nhất Gia chắp tay sau lưng, nhìn trái nhìn phải, nghe thấy lời này thì đôi mắt nhìn sang phía này: “Đồ sứ?”
Sơ Vãn cười nói: “Vâng, lô hàng cháu mua cùng với Tôn Nhất Gia lúc trước chắc cũng phải có sáu mươi mấy món, đều là đồ không tệ, cháu nghĩ, chứ bán dần dần một loạt này đã.”
Ông cụ Nhiếp nghe vậy, biểu cảm không dễ nhìn lắm: “Một đống đó mà hai người mới chỉ tiêu tầm hơn mười nghìn? Bây giờ tùy tiện bán một món đi cũng được mấy nghìn đồng nhỉ?”
Thực ra lúc ấy ông ta cũng biết tới chuyện này, cũng từng nghe ngóng, nhưng nhìn đống hàng đó, cảm thấy không đáng phải một hơi mua sạch, trong đó có vài món mới chỉ mấy năm tuổi, ông ta chướng mắt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây