Đao Hạc Hề nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt cô sáng trong, giống như bầu trời mùa thu.
Cô cười rộ lên tiêu sái tú dật, khác với rất nhiều người trên thế gian này.
Anh ta thấp giọng: “Khi em tảo mộ, dường như em không có gì quá đau buồn.”
Sơ Vãn: “Có lẽ ông nội tôi đã nhìn thấu chuyện sinh tử, lúc đầu tôi cũng rất khổ sở, nhưng bây giờ ngẫm lại thì cũng thấy khá thoáng.”
Đao Hạc Hề gật đầu: “Người chết như đèn tắt, quan trọng nhất là người còn sống.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây