Nhưng trấn Cảnh Đức mãi mãi không thể thiếu được những giọt mồ hôi chảy khắp lồng ngực của người đàn ông, dùng con lăn lớn từng chút từng chút làm nguyên liệu nhỏ lại, đổ nguyên liệu sứ từ thùng to vào trong bể rửa gốm.
Dịch Thiết Sinh nghiêng đầu nhìn cô: “Cho nên?”
Sơ Vãn: “Thời Nam Tống có “Đào Ký” ghi chép lại các chế tạo gốm sứ của trấn Cảnh Đức, thời nhà Thanh có “Đào Thuyết” ghi chép lại sự phát triển ngành gốm sứ qua các triều đại. Xã hội hiện đại chúng ta có rất nhiều nhà ghi chép, nhưng nếu đã là thời đại mới rồi thì chúng ta hoàn toàn có thể làm gì đó đặc biệt một chút.”
Dịch Thiết Sinh hơi nhăn mày: “Cho nên em muốn làm gì?”
Sơ Vãn: “Em muốn mua nơi đây, sau khi mua nó cũng không cần sửa sang gì cả, để nguyên như thế. Phục hồi lại hiện trường chế tạo gốm sứ của trấn Cảnh Đức trước đây một cách nguyên vẹn nhất. Sau đó trang hoàng lại một chút, dán giấy giới thiệu về gốm sứ và lịch sử của nó, phát triển nơi đây thành bảo tàng lịch sử gốm sứ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây