Sơ Vãn đương nhiên biết, thuyết phục người như ông Rockfield cần có kiên nhẫn, cần bản thân ông ta nghĩ rõ, dù sao ông ta thích, không thể nào tuỳ tiện nói vài câu là muốn từ bỏ.
Vì thế cô không nói gì nữa, chỉ là im lặng chờ đợi.
Ông Rockfield đứng ở trước cửa sổ, rất lâu, mới nói: “Cô có nhìn thấy mảnh đất ngoài trang viên kia không, ở đó có sông ngòi, có đồng cỏ, còn có cánh rừng rậm rạp, đó chính là nơi mà thời đại tổ tiên của tôi sinh sống. Mỗi khi tôi hoang mang hay mệt mỏi, tôi đều sẽ đến nơi đây, tưởng tượng tổ tiên của tôi cày cấy trên mảnh đất đó, tưởng tượng xem nếu bọn họ là tôi, bọn họ sẽ làm như thế nào.”
Sơ Vãn cũng đi đến trước cửa sổ, nhìn về nơi xa.
Trời xanh trong rộng lớn, bên dưới là mảng lớn nông trường và con đường sạch sẽ bằng phẳng, mọi thứ nhìn vào đều rộng lớn thoải mái, giống như một bức tranh sơn dầu đẹp đẽ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây