Đao Hạc Hề: “Thật sự rất bận, dạo này anh cũng rất mệt, không có tâm trạng.”
Chu Văn: “Được rồi...”
Nghe giọng điệu của cô, Đao Hạc Hề lại nhếch miệng, miễn cưỡng lộ ra cái gọi là cười, thấp giọng an ủi: “Em đừng nghĩ nhiều, qua khoảng thời gian này là anh cũng hết bận rồi, đến lúc đó chúng ta có thể cùng đi câu cá.”
Sơ Vãn: “Ừm, được.”
Đao Hạc Hề khẽ mím môi, im lặng nhìn Sơ Vãn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây