Sơ Vãn thấy vậy, nói: “Chú Nhiếp, cháu biết nếu Nam Khuê không nói cho chú, chắc chắn chú sẽ không ra tay, cháu cũng biết chú không thiếu chút tiền ít ỏi đó, cũng biết chú không thèm để ý mấy chuyện này, nhưng mà nếu việc này hoàn thành viên mãn, cháu sẽ ra thêm hai lần nữa, tiền công sẽ là một trăm hai mươi nghìn đồng.”
Ông cụ Nhiếp thở hắt ra một hơi dài, ông ấy nhìn Sơ Vãn: “Được, hai tháng sau, cô cho người đến đây lấy hàng.”
***********
Hai ngày này Lục Thủ Nghiễm vẫn luôn vội, sáng sớm hôm nay hình như đi gặp một người bạn.
Sơ Vãn có chút thất vọng, thật ra cô muốn anh đi Vĩnh Lăng với cô, nhưng anh đã bận đến như vậy, cô cũng không nói, tự mình đi núi Vĩnh Lăng, tảo mộ ông nội.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây