Nói trắng ra là, nhờ biểu hiện của mấy vị chuyên gia lúc đó, bộ dáng uể oải rất chân thật, mới làm cho Fisher nhảy vào trong bẫy đã giăng sẵn.
Mọi người nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cảm khái rất nhiều, ảo não có, may mắn có, hổ thẹn có, áy náy cũng có, đều nói như vậy, Sơ Vãn nói: “Thật ra mục đích chúng ta chỉ có một, đó chính là mang di vật văn hóa trở về quê nhà, chỉ cần trở về, mặc kệ dùng phương pháp gì, không cần để ý hiểu lầm, dù sao chúng ta đã thành công, như vậy đã đủ rồi.”
Cô vừa nói, mọi người sôi nổi gật đầu, nhớ tới trách nhiệm mang di vật văn hóa trở về, mọi người ngay lập tức phấn khích trở lại, thậm chí không nhịn được nhẩm tính trên đầu ngón tay: “Vậy, vậy là, chúng ta chỉ dùng hai món di vật văn hóa, một hơi đổi được mười món của họ! Rìu chiến bằng đồng của “nước Bạc Cô”,《 Mặc trúc đồ 》của Trịnh Bản Kiều vào thời nhà Thanh, con dấu “Tĩnh Nghi Viên” vào thời nhà Thanh, chén lông thỏ tráng men đen vào thời nhà Tống và gương đồng thau vào thời Lục Triều… Cuối cùng là nhữ diêu Bắc Tống!”
Mọi người hưng phấn lên, lần này kiếm lớn, mười món di vật văn hóa quý hiếm, dễ dàng như vậy đã về được!
Phạm Văn Tây: “Là Sơ Vãn kiếm được cho chúng ta, cho dù hai món di vật văn hóa nước Đức quý hiếm, hay là nhữ diêu Bắc Tống, nếu không có Sơ Vãn, người của viện bảo tàng nước Đức sẽ không phản ứng chúng ta.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây