Lục Thủ Nghiễm cúi đầu giúp cô cài cúc áo khoác len: “Rõ là biết đêm qua trời mưa, em bao tuổi rồi hả, ra ngoài còn không biết mặc thêm áo vào?”
Sơ Vãn im lặng, lúc sau thấp giọng lầu bầu: “Còn không phải là có anh sao, em là đang đợi anh đến mặc giúp em đó!”
Lục Thủ Nghiễm nhất thời cứng họng, lúc sau mới bật cười: “Chịu em rồi.”
Sơ Vãn lí lẽ hùng hồn: “Thì chịu đi.”
Lục Thủ Nghiễm hơi nhướng mày, cứ vậy nhìn sang cô một lúc, sau đó anh đưa cổ tay lên, nhìn vào thời gian và nói: “Tấp xe vào lề đường đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây