Hiển nhiên Sơ Vãn ít nhiều có chút khẩn trương, cô liếc mắt nhìn Lục Thủ Nghiễm một cái, mới gật đầu: “Ừm.”
Lục Thủ Nghiễm từ bên kia hơi gật đầu.
Sơ Vãn đi theo vị bác sĩ kia đi qua tấm rèm cửa màu vàng nhạt, bên trong thoang thoáng truyền đến một ít âm thanh, nghe là giọng nói của một người phụ nữ, bởi vì khoảng cách xa, như có như không, hẳn là bà ấy đang nói chuyện cùng Sơ Vãn.
Ngoại trừ những âm thanh nhỏ vụn kia, trong phòng khách rất an tĩnh, an tĩnh mức có thể nghe rõ tiếng thở.
Lục Thủ Nghiễm nhíu mày trầm tư, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây