Tay anh ta thon dài cứng rắn, lại lạnh đến mức như không hề có độ ấm, thậm chí còn run nhè nhẹ.
Cô cứ thế nắm lấy tay anh ta, muốn dùng ngôn ngữ của mình để an ủi anh ta: “Sao lại thế được, trước kia tôi không hiểu, nhưng hiện tại tôi đã biết rõ, ví dụ như ông cố đối xử với tôi rất nghiêm khắc, ông cụ cũng rất yêu tôi, chẳng qua ông cụ là người đi ra từ thời đại phong kiến, có truyền thống hàm súc của Trung Quốc, dù cho trong lòng có cái gì cũng sẽ không nói.”
Đao Hạc Hề lại lắc đầu: “Không phải như vậy… Bà ấy thật sự ghét anh, bà ấy nhìn anh, như nhìn một cái ——”
Anh ta nói tới đây, đột nhiên rùng mình một cái, vẻ mặt cũng trở nên hoảng hốt: “Bà ấy ép buộc anh học rất nhiều, bà ấy nói anh là huyết mạch cuối cùng của gia đình, không thể chặt đứt truyền thống, muốn anh kế thừa gia nghiệp gia đình, cho nên ý nghĩa của sự tồn tại của anh cũng chỉ như thế…”
Sơ Vãn nghe xong, đột nhiên trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, một cảm giác quen thuộc nói không thành lời.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây