Đao Hạc Hề: “Không sao cả, em có tiền, trả được tiền phạt.”
Sơ Vãn hắng giọng, khẩn cầu nói: “Thế nhưng tôi không muốn trả, tôi còn muốn để dành tiền mua đồ ăn ngon cho Mộng Cẩm và Hi Đồng nữa! Anh đừng giận, tôi nhận lỗi với anh được chưa?”
Đao Hạc Hề liếc mắt nhìn cô một cái: “Thật hiếm có——”
Anh ta ngừng một chút, mới nói: “Hóa ra cũng có lúc em cúi đầu khom lưng.”
Nói xong, cuối cùng anh ta cũng lên xe, ngồi ở ghế phụ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây