Penny bừng tỉnh: “Tôi hiểu rồi, bởi vì người này rất có tiếng, mọi người đều cho rằng đồ ông ta cất chứa nhất định là đồ thật.”
Sơ Vãn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cũng không phải, ở Trung Quốc, cao thủ phân biệt đồ sứ nhiều như mây, mọi người làm nghề này sẽ không bị chút trò nhỏ này lừa gạt.”
William nghe được lời này, rõ ràng vẻ mặt cũng chẳng đẹp là bao, người khác sẽ không mắc mưu, kết quả chính ông ta mắc mưu?
Thế nhưng ông ta cũng cố gắng nhịn xuống: “Cô Sơ, mong cô tiếp tục kể câu chuyện của cô.”
Sơ Vãn nói: “Lúc sinh thời Bảo Hi làm người trung hậu nhân từ, không ít người đã từng được Bảo Hi giúp đỡ, cho nên lúc con ông ta bán đồ cổ, thật ra rất có không ít người muốn giúp đỡ, chỉ tiếc, lúc ấy thế cục không tốt, binh hoang mã loạn, giá hàng tăng cao, giá cả mấy món đồ cổ này xuống dốc không phanh, đều không dễ bán, con trai Bảo Hi không biết làm cho phải. Có người có quan hệ tốt với Bảo Hi thời còn sống, biết đồ sứ dễ ra tay, cầm bình củ tỏi này tới hỏi mấy xưởng Lưu Ly, định bán nó đi, mọi người đều nói cái này không dễ mua bán, thật ra chỉ là không nói thẳng, thứ này căn bản chính là đồ giả.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây