Cô tiến hành chụp ảnh, đồng thời làm kiểm nghiệm thành phần hóa học của tấm vàng, thậm chí còn nhờ người làm một khuôn giống hệt, như vậy sau này dù có trả lại tấm vàng, cô vẫn có thể thực hiện một số nghiên cứu thông qua nó, cứ cố gắng lưu lại càng nhiều tài liệu càng tốt.
Sau khi nghiên cứu một lát, Sơ Vãn nghĩ cách để mang tấm vàng có ký tự hình chêm đem trở về Trung Quốc, dù sao đặt nó ở Trung Quốc trước, như vậy tương đối an toàn hơn, tạm thời tấm vàng này sẽ không công bố cho người Đức, mà giữ lại làm con át chủ bài cuối cùng mang đến cho bọn họ một bất ngờ.
Hiện tại, trường học của đám người Lục Thủ Nghiễm có một học viện nghệ thuật, gần đây lại có một cuộc hội thảo về nghệ thuật phương Đông, vì lần trước bọn họ xem được bài diễn thuyết của Sơ Vãn, nên đã thông qua quan hệ với Lục Thủ Nghiễm, mời cô tham dự buổi hội thảo một lần nữa.
Sơ Vãn nhớ lại lúc trước có cùng Nhiếp Nam Khuê nói chuyện, liên quan đến vấn đề sự đánh giá và nhận thức của thế giới đối với các di tích văn hóa Trung Quốc và nghệ thuật thẩm mỹ Trung Quốc, vì vậy cũng liền tích cực tham dự.
Thật ra Nhiếp Nam Khuê nói không sai, chỉ khi đi ra ngoài, để người khác chỉ dạy, mới trở nên có giá trị hơn, nếu bản thân muốn phát triển, thì phải đặt mình lên vũ đài thế giới chứ không phải chỉ đứng yên một chỗ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây