Cô không cần đi làm hay đi học, thời gian thức dậy cũng ngày càng muộn hơn, bây giờ thức dậy lúc bảy rưỡi là điều cô không thể tưởng tượng nổi.
Nhiếp Nam Khuê: “Không, sao có thể nhanh như vậy? Anh không phải thần thánh. Tôi chỉ muốn nói với cô là tài xế của tôi đang đợi cô ở trước khách sạn. Cô nhanh lên một chút.”
Sơ Vãn bất lực, ngáp một cái: “Được rồi, tôi dậy ngay đây.”
Nhiếp Nam Khuê nghe cô lười biếng chưa tỉnh ngủ, thở dài nói: “Tiểu Sơ Sơ, cô ăn chút gì trước đã rồi hẵng ra ngoài, đừng để đói bụng, nếu không người yêu của cô lại tới làm phiền tôi, tôi phải làm sao bây giờ?”
Sơ Vãn: “Biết rồi…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây