Lục Kiến Thời ủy khuất: "Chú à, nếu ngày nào cháu cũng có thể ăn món cá hầm này thì cháu còn thích thú mấy cái kẹo vừng kia sao? Còn không phải là trong miệng chẳng có vị gì nên cháu mới cần ăn cái đó sao!"
Lục Thủ Nghiễm thu hồi tầm mắt, anh không nói gì nữa, anh cảm thấy được không có nhìn thấy.
Thằng cháu lớn đầu 20 tuổi rồi mà như trẻ con, vẫn cứ nghĩ đến món kẹo vừng khiến lũ trẻ trong xóm ai cũng oán thán, ôm mối hận.
Lục Kiến Chiêu cũng nói: "Chú bảy, thực ra, chú ở đây rất tốt, chúng cháu nhớ chú rất nhiều. Hay là thỉnh thoảng chú đến thăm chúng cháu đi. Một ngày không được gặp chú, cháu rất khó chịu.
Nghe vậy, Lục Kiến Huy không khỏi liếc nhìn Lục Kiến Chiêu, cậu ta làm sao có gan nói ra điều kinh tởm như vậy? Vì cái tật nói lắp đó, thậm chí cậu ta không còn cần mặt mũi nữa sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây