Lời này của cô mang theo vẻ sắc bén trào phúng, không hề thân mật, người ở xung quanh đều bất động, thật ra ở trong mắt của nhiều người đã lộ ra ý cười.
Phải biết tại chỗ này, thương gia đồ cổ đều là đối thủ cạnh tranh của nhau, người của văn phòng nghệ thuật cũng đã có thái độ phê phán.
Huống hồ có người nào mà không biết, Harmay bước được vào giới đồ cổ là nhờ chiếc tàu mà anh ta đã vớt lên, những thương gia đồ cổ đứng đắn lâu năm không quá để ý, chỉ có điều là họ còn suy nghĩ đến việc hợp tác trong tương lai cho nên mới giữ lại chút mặt mũi cho anh ta mà thôi.
Harmay nghe lời này thì có chút bị chọc giận, gương mặt trắng bị đỏ lên vì kích động: “Đây là cô đang nhục nhã, dứt bỏ món đồ lịch sử của Trung Quốc, món đồ này của tôi chính là cây đậu đũa đỏ Ung Chính, tôi đã nhận được giấy chứng nhận khoa học!”
Sơ Vãn nghe vậy thì hơi yên lặng, cười nói: “Tiên sinh, anh đang nói gì vậy? Món đồ cổ mà hiện tại anh muốn bán là đồ sứ của Trung Quốc, kết quả là anh lại bảo tôi dứt bỏ lịch sử Trung Quốc sao? Vậy chúng ta còn có thể đàm luận được gì nữa? Đàm luận là món đồ sứ này được chế tạo ở Hà Lan như thế nào sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây