Sơ Vãn không nói chuyện, an tĩnh nghe, chuyện dây dưa của thế hệ trước, cô cũng không tư cách phán xét.
Bà cụ nói: “Sau khi bà tới Mỹ, lúc đầu còn hy vọng, mong muốn hai năm sau khi trong nước ổn định thì sẽ về, ai biết về sau…”
Bà ấy buông tiếng thở dài, mới tiếp tục nói: “Bà gả một người Mỹ, cả đời này cứ như vậy, ông ấy đã sớm không có ở đây, lưu lại một đứa con trai, cháu đã gặp qua nó chưa?”
Sơ Vãn: “Cháu chưa gặp qua, cháu chỉ nhìn thấy món đồ sứ kia rồi nhận ra, mới thăm dò được tìm tới nơi này.”
Bà cụ giật mình, nói: “Đúng là đứa trời đánh, dám trộm đồ trong nhà đi thế chân, kết quả trời xui đất khiến, lại kéo người ta đến, bà phải nói gì thì mới tốt đây? Có lẽ đây chính là duyên phận.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây