“Đúng vậy, ở nơi này cô ấy là người nấu cơm ngon nhất, trước kia lúc bột mì trắng thay thế các loại bột khác, chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ biết làm bánh bao trắng, làm cái bánh, còn cô ấy thì biết đánh một cái trứng gà vào bột mì trắng, lại bỏ thêm vào một muỗng nhỏ mỡ heo, haiz, chỉ thêm có bao nhiêu đó thôi, mà sợi mì làm ra đã khác với chúng tôi rồi, nấu xong một bát mì là không cưỡng lại được mùi thơm luôn đó.
Thủy Lang tiếp tục cầm lấy bút: “Nếu vậy thì chắc là dì rất thích nhà bếp có đúng không? Ý tưởng thiết kế lại nhà của dì có thể dựa trên cơ sở nhà bếp của Tú Trân mà sửa đó.
“Nhà bếp của Tú Trân ư?" Hai mắt của Ngô Tú Trân sáng lên, vừa rồi khi bà ấy nhắc tới mong muốn cho chồng cho con, thì vẫn có nét hạnh phúc hiện hoài trên khuôn mặt, tuy nhiên khuôn mặt ấy cũng lưu lại dấu vết vất vả làm lụng vì gia đình.
Nhưng lúc này, sắc mặt của bà ấy hoàn toàn là vui sướng, bất người, thoải mái, những cảm xúc đó như tỏa ra từ khắp cơ thể, từ đó, cũng nhìn ra được là vào giây phút này bà ấy đang thật sự nghĩ về những điều mình yêu thích: “Cán bộ Thủy, thật ra tôi rất muốn có một cái thớt, nó có thể giúp tôi làm mì sợi, làm bánh bao, sau này khi ba của mấy đứa nhỏ kiếm được tiền, tôi sẽ làm được món bánh bao cuộn bánh quẩy, bánh bao hấp, bánh bao chiên, nói không chừng tôi còn có thể tự làm điểm tâm sáng ở phương Tây tại nhà, cho dù có dùng nồi thép nhà tôi hấp cũng ăn rất ngon, nhưng mà, tôi nghe nói là nhà bếp phải dùng chung thì phải?
“Mỗi hộ sẽ có một cái." Cảm hứng của Thủy Lang cứ tuôn ào ào, cô vẽ vẽ trên giấy không ngừng: “Thiết kế yêu cầu phải sửa đi sửa lại vô số lần, tôi sẽ cố hết sức để thỏa mãn yêu cầu của mọi người.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây