"Ông run cái gì?" Thủy Lang không có kiên nhẫn nói: "Nói rõ ràng cho tôi biết trước kia ông cứu mẹ tôi như thế nào, Ô Sơn Bình tại sao lại nhận thay ân cứu mạng, còn có trước kia vì sao lại cứu Lý Lan Quỳnh, đều nói rõ ràng cho tôi."
"Mày hỏi chuyện này làm gì?" lão phu nhân cảnh giác nhìn Thủy Lang: “Chuyện này đã qua nhiều năm rồi, mẹ mày chết rồi..."
"Trong vòng một phút nếu không nói." Thủy Lang ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà: “Tôi liền đốt căn nhà này, vừa hay bà xây căn nhà này ở cửa thôn, xung quanh đây không có ai ở, sẽ không gây hỏa hoạn."
"Mày dám!" lão phu nhân gần như nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn: "Căn nhà này là tâm huyết hơn nửa đời của tao! Nếu mày dám động vào, tao liều mạng với mày..."
Nói đến đây, trong đầu bà ta lóe lên gương mặt của cháu trai đang ở trong tù, dáng vẻ Tú Vân đứng giữa các tử tù, bộ dáng bi thảm của đứa cháu gái bà ta bị Văn phòng Giáo dục Thanh niên kéo đi, còn có hình ảnh suy sút của con cả cùng với bộ dạng tuyệt vọng sụp đổ của những người trước đây từng đối đầu với Thủy Lang, bà ta đột nhiên liền không nói được gì nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây