Thủy Lang còn chưa kịp nói gì thì hai người nhân viên còn lại đã thổn thức:
“Thật là đáng thương, bố cô thật là thiên vị.
“Quá hiểu chuyện, một đứa trẻ không có mẹ sớm biết lo liệu việc nhà.
Thủy Lang được an ủi, nước mắt càng rơi dữ dội hơn: “Lãnh đạo, tôi sợ phải trở về đó, tôi không muốn bị giam giữ, cũng sợ bị huỷ bỏ tư cách quay lại thành phố, nơi đó quá lạnh, tôi có một bóng ma tâm lý đối với chỗ đó, tôi muốn ở lại Thượng Hải, tôi không muốn vĩnh viễn phải ở lại vùng hoang dã phương Bắc.
Cô bé càng khóc càng sợ hãi thì trong mắt các nhân viên Ban thanh niên trí thức lại càng hiện lên ý cười.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây