Ô Thiện Bình càng nhíu mày chặt hơn: “Cho dù chuyển, cũng phải chuyển cho Lâm Lâm, nếu không con bé sẽ bị cưỡng chế về nông thôn.
“Chuyển cho con bé sao? Lão phu nhân đặt bát đũa xuống, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói: “Xuống nông thôn thì đã làm sao? Mấy năm nay không phải chúng ta đều ở nông thôn sao? Thiện Bình, con không thể làm sói mắt trắng, lúc trước Thiện Thành để con thay thế tên tuổi ân nhân cứu mạng, kết hôn với Thuỷ gia, sau đó cưới một người vợ khác cũng chưa từng đụng tới, lại để cho con ngủ với cô ta, sinh cho con một đứa con trai, mấy năm nay nó không có vợ cũng không có con, nó chỉ muốn vào thành phố Thượng Hải, chính là có chấp niệm với thành phố Thượng Hải. Con chuyển công việc cho nó, nó cởi được nút thắt trong lòng, chẳng lẽ không được sao?
“Mẹ nhìn mẹ kìa, nhắc đến những chuyện này làm gì?" Ô Thiện Bình hoàn toàn ăn không nổi nữa, ném bát đi: “Hồi đó Mộ Hàm không chịu sinh thêm con, đứa trẻ lại mang họ Thủy, nó ở nông thôn cả ngày sống mơ mơ màng màng, cưới vợ về cũng để cô ấy độc thủ khuê phòng, chính mẹ để con ngủ với cô ấy để sinh ra cháu trai cho mẹ, bây giờ lại đổ tội lên đầu con.
Lão phu nhân “phi một tiếng: “Con thật sự cho rằng mẹ không biết sao? Con mụ già đó ỷ vào vẻ ngoài có mấy phần giống Mộ Hàm, ngày ngày dụ dỗ con, trông ngóng con, hai người đã sớm ngủ với nhau rồi!
Sắc mặt Ô Thiện Bình lúc đỏ lúc xanh, trầm mặc không nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây