“Nếu em đã quyết định rồi, vậy lát nữa chúng ta đi làm thủ tục ly hôn.”
Trong căn phòng dán đầy áp phích mang đậm phong cách thập niên 70, người đàn ông mặc áo sơ mi vào, che đi những vết cào cấu đầy trên lưng. Giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông trước mặt vai rộng eo thon, chiều cao ít nhất cũng phải một mét tám lăm. Gò má gầy gò góc cạnh, sống mũi cao thẳng còn có một nốt ruồi nhỏ, đẹp trai hơn cả minh tinh nam thời hiện đại.
Lúc này Khương Du Mạn vừa mới tiếp nhận xong toàn bộ ký ức trong đầu, khẽ nhướng mày.
Vậy mà cô xuyên sách rồi!
Xuyên vào cuốn tiểu thuyết niên đại “Thập Niên 70: Sủng Hôn” mà gần đây cô đang đọc, trở thành vợ trước độc ác cùng tên cùng họ của nam chính Phó Cảnh Thần.
Trong sách, Phó Cảnh Thần là quân nhị đại (thế hệ thứ hai trong gia đình quân nhân) trong đại viện, nguyên chủ chỉ là một nhân viên bình thường trong cung tiêu xã. Nhưng nguyên chủ cao ngạo, cậy mình xinh đẹp, một lòng muốn làm phu nhân nhà cao cửa rộng.
Sợ mẹ kế gả mình cho công nhân bình thường, cậy mình có chút quen biết với Phó Hải Đường, cô ta* ngụy trang tỉ mỉ, bày mưu tính kế làm quen với anh trai cô ấy, thành công gả vào nhà tư lệnh làm con dâu.
(*Mình xem Nguyên chủ là cá thể độc lập nên xưng hô là “cô ta” nhé.)
Tuy rằng mẹ Phó cảm thấy gia thế con dâu thấp kém, nhưng con trai đã mở miệng, cũng chỉ đành nén giận cho Phó Cảnh Thần và nguyên chủ đi đăng ký kết hôn.
Sau khi kết hôn, nguyên chủ lập tức từ bỏ công việc ở cung tiêu xã, ở nhà làm phu nhân nhà cao cửa rộng.
Vốn dĩ công việc của Phó Cảnh Thần trong quân đội đã nguy hiểm, cho nên sau khi cô ta mang thai, trong bụng có cốt nhục của Phó gia, cả nhà đều răm rắp nghe lời cô ta.
Nhưng cảnh đẹp chẳng được bao lâu, theo sau việc Phó Cảnh Thần bị thương phải xuất ngũ về dưỡng thương, cha anh là Phó Vọng Sơn lại bị đình chỉ công tác điều tra, địa vị của cả gia đình tụt dốc không phanh, thậm chí phải dọn ra khỏi đại viện về nông thôn!
Biết được tin này, nguyên chủ hoảng sợ, ép Phó Cảnh Thần ly hôn với cô ta, bất chấp sự đảm bảo của cả gia đình đối với cô ta và đứa bé, nhất quyết đến bệnh viện bỏ đứa bé đã sáu tháng trong bụng.
“Đối tốt với tôi? Các người sắp phải về nông thôn chịu khổ rồi, lấy gì mà đối tốt với tôi? Còn bắt tôi gặm bánh ngô ở nông thôn, ở chuồng bò sinh con cho Phó gia các người sao? Nằm mơ!”
Mẹ Phó lấy ra hộp tiền và phiếu còn sót lại trong nhà, muốn khuyên nguyên chủ giữ lại đứa bé.
Nguyên chủ hất tay, mắng: “Bà coi tôi là ăn mày mà bố thí sao? Đến nước này rồi còn muốn kéo tôi theo! Loại người như các người đáng ra phải tuyệt hậu!”
Nói xong không chút do dự đến bệnh viện làm phẫu thuật phá thai.
Đứa cháu trai lớn là mạng sống của người già.
Vốn dĩ sức khỏe mẹ Phó đã không tốt, thấy nguyên chủ bỏ đứa bé, lập tức ngã bệnh, về nông thôn không lâu thì qua đời.
Liên tiếp mất đi cháu trai và vợ, cha Phó cũng bị đả kích lớn, bệnh tật triền miên.
Nguyên chủ không những không có chút áy náy, còn lập tức đăng báo đoạn tuyệt quan hệ với Phó gia, sợ bị liên lụy phải theo về nông thôn.
Không chỉ có vậy, vì quá sợ phải về nông thôn, cô ta còn tố cáo Phó gia giấu tiền và phiếu không nộp, khiến Phó gia đến số tiền và phiếu cuối cùng cũng bị tịch thu.
Sau một loạt hành động, cô ta thành công có được tiếng thơm, như ý nguyện được ở lại thành phố.
Có thể nói là đã làm đến mức “qua cầu rút ván“.