Phương Kiếm Bình nghĩ ngợi: “Nếu nó tốt nghiệp đại học… không thể nào. Nó rất có thể học thạc sĩ, khi đó kết hôn sinh con, chúng ta không sáu mươi cũng năm mươi lăm tuổi rồi, đúng là phải chăm cháu.” Ngừng một lát, anh lại nói: “Vậy thì nhân lúc nó vắng mặt, chúng ta đi chơi nhiều hơn.”
Tiểu Phương không hiểu.
Mấy ngày sau, Tiểu Phương hiểu rồi.
Nội thành không có giường lò, mùa đông rất lạnh.
Trời chuyển lạnh, Phương Kiếm Bình khuyến khích cha mẹ vợ anh rảnh rỗi tới chỗ Thuyên Tử ở vài hôm, trông nhà giúp anh ta, cũng có người nói chuyện giải khuây với họ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây