Phương Kiếm Bình: “Cả huyện thống nhất nghỉ mùa vụ.” Anh nhìn con trai: “Nhà cậu Thuyên Tử con có đất của năm người, chỉ có hai người rưỡi làm việc. Thu hoạch muộn một ngày trời mưa xuống, năm nay coi như thất bát.”
“Ba thì sao?”
Phương Kiếm Bình: “Ba phải đi kiểm tra xem tình hình thu hoạch, và sắp xếp bộ phận liên quan canh chừng cháy.” Bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện: “Còn phải tới kho lúa xem thử.”
Cậu quay sang nhìn mẹ cậu.
Tiểu Phương: “Người nhặt tảo chuỗi ngọc một lúc đã than mệt không phải mẹ. Hơn nữa, cho dù ba con rảnh cũng không cần đi. Ba con xuống nông thôn tham gia sản xuất hơn mười năm, rất rõ ‘hạt gạo hạt vàng’, không cần rèn luyện nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây