Cơ thể Phương Kiếm Bình run lên, nổi hết cả da gà.
Trương Tiểu Phương hài lòng, cố ý hỏi: “Sao vậy?”
“Chẳng ra làm sao cả!” Phương Kiếm Bình lườm cô một cái, “Tôi còn chưa nói xong. Còn một câu, “Khúc hạng hướng thiên ca[1].”
[1] Là một câu thơ trích trong bài thơ từ bài “咏鹅”. Bài thơ là hình ảnh con ngỗng được nhìn từ đôi mắt của một đứa trẻ bảy tuổi, bài thơ này rất sinh động và sống động.
Trương Tiểu Phương nghĩ một chút: “Tôi cũng có một câu này, đàn ngỗng cúi đầu xuống đất kêu ô.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây