Phương Kiếm Bình ra hiệu ông ta ngồi xuống trước.
Bí thư Hoắc tùy ý kéo cái ghế ngồi xuống rồi nhìn anh.
Phương Kiếm Bình: “Trước đây tôi nghe có người nói một chuyện, không nhớ được cụ thể, ý chính là rất nhiều người ở trong một căn nhà kín không lọt gió, đóng chặt cả cửa sổ. Có người không chịu nổi, bèn đề nghị mở cửa ra. Có người không đồng ý, có người hỏi, mở một cánh cửa sổ thì sao? Sau đó người kia đồng ý.”
Bí thư Hoắc đã hiểu: “Cậu lo có người dùng đất phì nhiêu làm lều nhựa, nếu chúng ta trực tiếp phá dỡ, họ có thể liều mạng với chúng ta, cho nên mới nói như thế trong cuộc họp?”
Phương Kiếm Bình gật đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây