Trương Lai Quý: “Bây giờ tháo cũng muộn rồi, cũng không thể trồng lúa mạch nữa. Hơn nữa, khắp nơi xanh mướt, chỉ có đầu sông trơ trụi, phía trên nhìn là biết ngay chuyện gì rồi.”
Anh cả Trương Lai Phú của ông ta nói: “Nếu chúng ta tháo dỡ, thôn khác không tháo dỡ cũng vô dụng. Thôn chúng ta dừng lại, thôn khác càng làm lớn, lúc bán rau ai cũng bán rẻ rề coi như phí công. Hơn nữa, trời dần ấm lên, chúng ta không đi thả ong, không ngăn được người ta đi.”
Vương Thu Hương chán nản nói: “Bây giờ mới biết? Trước đây tôi từng nhắc nhở các người, không thể làm loạn như vậy. Các người còn nói nhà tôi có hai sinh viên, không lo tiền bạc, đứng nói chuyện không đau lưng. Bây giờ hay rồi, bận rộn uổng công mấy năm.”
Ông Chín nhíu mày: “Đã là lúc nào rồi, bà còn nói lời châm chọc. Cũng không biết bây giờ anh cả thế nào rồi.”
Vương Thu Hương vừa nhớ tới sắc mặt của bí thư Trương, cũng không còn lòng dạ châm chọc họ nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây