Phương Kiếm Bình mặt không cảm xúc, lạnh giọng nói: “Thứ ông bán là cây giống nhà mình, tôi có tư cách gì so đo với ông? Ông tặng miễn phí tôi cũng không quản được.”
Sắc mặt của thôn dân đó lập tức đỏ lựng.
Nhóm người Tạ Lan vô thức muốn khuyên, nhưng vừa thấy sắc mặt của anh, có thể rớt vụn băng như cái rét tháng chạp, lập tức nuốt lại lời nói, đi tìm bí thư Trương.
Thế nhưng bí thư Trương nhíu chặt mày, vẻ mặt không tốt hơn Phương Kiếm Bình bao nhiêu.
Ông chín Trương “khoan thai tới trễ” không biết chân tướng, trong lòng đều là “anh cả về rồi”, không chú ý tới bầu không khí ngưng trọng, chạy tới hỏi: “Anh cả tới khi nào vậy? Sao không nói một tiếng để em đi đón anh. Đứng ở đây làm gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây