“Chỗ chúng ta là huyện lương thực, nhưng ngay cả một ga tàu cũng không có, đó là vì chúng ta gần ga tàu thành phố, trong một buổi là có thể chạy tới chạy về.”
Những lãnh đạo này có một nửa là người bản địa, rất rõ tình hình xung quanh, cho nên đều gật đầu ra hiệu anh tiếp tục.
Phương Kiếm Bình lấy ra vài tờ giấy và bút từ trong túi công văn của anh: “Tôi đang nghĩ, có phải chúng ta có thể tu bổ đường thông từ huyện tới thành phố một chút, không cần tốt quá, trời mưa xuống có thể đi xe là được.”
“Xây một cái chợ bán sỉ rau bên đường quốc lộ, hộ trồng trọt nghe chúng ta thống nhất quản lý đều có thể kéo rau tới chợ bán sỉ. Dân trồng rau khác chỉ có thể tới con đường ở cổng cung tiêu xã bán. Nhưng trước đó, cần đồng chí ở bộ phận liên quan đánh dấu các ngóc ngách trong huyện, ví dụ ở đâu có thể bày sạp, ở đâu không thể bày sạp. Họ bày sạp ở nơi không thể bày sạp, đồng chí ở bộ phận liên quan tới…”
“Không được!” Bí thư Hoắc vội vàng xen ngang lời anh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây