Bí thư Trương cười: “Tiền của ba cháu phải ngồi xe bus, còn phải xã giao, tiêu hết mất thì nó phải làm sao?”
Cậu suy nghĩ: “Vậy thì bảo ba cháu tiêu tiết kiệm lại. Ba cũng không cao lên được nữa, những thứ như quần áo giày dép mỗi năm thêm một bộ, đồ cũ rách có đồ thay là được rồi.”
Tiểu Phương lườm nó: “Không sợ ba con nghe thấy lại lấy đế giày đánh con à.”
“Không phải do ba không có nhà sao?” Trương Đồng Đồng húp một ngụm canh gạo đậm đặc, không nhịn được cảm khái: “Đồ ăn ở nhà vẫn ngon nhất, mấy hôm trước trời mưa, cháu ăn ở căn tin, cháo đó thật sự nước ra nước gạo ra gạo, rất rõ ràng.”
Cao Tố Lan không nhịn được nói: “Sao căn tin trường lại như vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây