Thôn họ Trương nhiều người như vậy, người có thể sống tới tuổi này cũng chỉ có một người, mẹ ông.
“Khi nào vậy?”
Phương Kiếm Bình: “Sáng nay, cậu của Tiểu Phương báo tang vừa đi. Nếu các chú về sớm nửa tiếng vẫn có thể đụng mặt ông ấy.”
Bàn Nha không nhịn được nói: “May mà không đụng, nếu không xúi quẩy lắm.”
Phương Kiếm Bình bỗng muốn cười: “Nếu đã chê xúi quẩy, vậy thì đi trước đi, trong tay anh còn đang xách giấy và pháo vấn an người chết.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây