Kiếp trước hay kiếp này Trương Tiểu Phương đều chưa từng phải làm những việc như nấu cơm, rửa bát, khi ở nhà cũng chẳng phải giặt áo quần, chà giày dép, thế cho nên cơm nước xong xuôi rồi xách đít chạy mất cũng không lộ tẩy.
Phương Kiếm Bình đợi chốc lát, Phương Tiểu Phương đi ra trong tay cầm thêm hai tấm vải trắng xám.
“Cho anh!”
Phương Kiếm Bình lòng đầy nghi hoặc nhận lấy, chất vải rất thô ráp: “Đây chắc là mẹ cô dệt từ sợi bông nhỉ?”
“Đúng rồi đấy! Đi may hai cái bao tay đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây