Không có người lớn quấy rầy, Trương Đồng Đồng chơi thỏa thích một tiếng, mệt tới mức không chơi nổi, không đợi Tiểu Phương gọi, nó tự chạy tới đòi về nhà.
Do bận rộn cả ngày, buổi tối thằng bé cũng không quậy, đặt nó lên giường là ngủ ngay.
Tiểu Phương và Phương Kiếm Bình vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, thế nên nối gót thằng bé đi vào mộng.
Trong mơ màng, Tiểu Phương nghe thấy một tiếng kêu thảm, bỗng mở mắt ra, lại nghe thấy một tiếng, tim đập thình thịch bình ổn lại, đẩy Phương Kiếm Bình: “Dậy thôi.”
Trong nhà một mảnh tối đen, Phương Kiếm Bình không nhịn được hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây