“Đừng đạp cửa nữa, nếu không cháu không ngại trói chân của cô lại, gọi điện thoại bảo dượng tới đón người. Chiêu này chúng cháu quen, trong thôn có một bãi nuôi lợn, mỗi lần mổ lợn tết đều sẽ phụ trói lợn.”
Phương Kỳ trừng to mắt, hận không thể lăng trì hai người.
Ông Phương quay sang nhìn bà nội Phương: “Chẳng trách nó lại thành thục như vậy.”
“Đây là trọng điểm à?” Bà Phương trừng ông: “Người xưa nói, không nể mặt sư cũng nể mặt Phật. Nó có không hiểu chuyện mấy cũng là vợ của sư đoàn trưởng.”
Ông Phương ghét bỏ lắc đầu: “Một sư đoàn trưởng mà thôi, ông Lý mà Kiếm Bình và Tiểu Phương quen là tướng quân.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây